Thứ Sáu, 2 tháng 3, 2012

Khoảng lặng ... !

Có lẽ tôi sẽ không có nhiều tâm trạng đến nỗi viết bài nếu như hôm nay tôi không gặp con người này.Hôm nay tôi đi khám ở bệnh viện Đống Đa.Trong lúc ngồi đợi lấy sổ y bạ,chợt có 1 anh chừng 29,30 tuổi trông rất sáng sủa,để râu khá manly bắt chuyện với tôi.Thoạt nhìn ,tôi nghĩ anh là 1 thương binh vì anh đã mất 2 chân.
Anh : "Anh khám gì đấy?", anh bắt chuyện
Tôi  : "Em khám đầu gối.Anh khám gì?"
Anh : "Em đến để rút xương ngón tay không thì bị ăn vào cả bàn tay...nhưng thiếu mất tiền", anh ngập ngừng...
Nói rồi anh giơ bàn tay ra cho tôi xem, sau đó dùng cả 2 tay khó khăn móc ra 3 tờ polymer 10k trong túi áo.Tôi được nhìn kỹ hơn 2 bàn tay của anh.Cả 2 bàn tay của anh chỉ còn vỏn vẹn 4 ngón và cũng ko còn nguyên vẹn,nói ko còn nguyên vẹn bởi vì có ngón còn 1 đốt,có ngón còn 2 đốt.
Tôi  :"Anh thiếu bao nhiêu tiền?"
Anh :"Phải đóng mất 70 nghìn ,em còn thiếu 30 nghìn không biết vay ai".
Tôi giở ví đưa anh 50 nghìn. Anh rối rít cảm ơn với 1 giọng hơi mếu máo.
Tôi bắt đầu cảm nhận được sự kìm nén cảm xúc nãy giờ của anh.
Tôi  :"Anh bị sao mà phải rút xương ngón tay vậy?" tôi thắc mắc
Anh :"Em bị tiểu đường,2 chân này hồi trước cũng phải cắt bỏ vì bị hoại tử ".
Tôi liếc trộm xuống dưới,2 ống quần dài rủ xuống che đi đôi chân đã cắt cụt đến đùi.
Tôi  :"Sao anh bị nặng vậy?Từ trước đến giờ em cứ nghĩ những người già mới bị tiểu đường mà cũng không nghĩ là bệnh tiểu đường lại bị nặng như thế này" tôi ngạc nhiên hỏi
Anh :"Em không có tiền chữa.Hồi trước em làm lái xe từ Bắc vào Nam,vợ em là người Sài Gòn,em có 2 đứa con gái .Từ lúc em cắt bỏ 2 chân ,vợ em cũng bỏ đi luôn cùng 2 đứa nhỏ.Mẹ em thì bị liệt toàn thân,không làm được gì,có mình em chăm mẹ em. Mẹ em biết em bị thế này cứ khóc suốt."
Anh vẫn tiếp tục nói với cái giọng nghẹn ngào chỉ chực khóc...
Anh :"Nhiều hôm buổi trưa em đi chữa bệnh xong chiều em phải về nhà để lo cho mẹ em.Các bác ở phường cũng động viên em đi chữa bệnh,hôm trước có chị ở phường cũng cho em 150 nghìn với cả hôm nay chị ấy nhờ người đưa em đến đây...Em cũng muốn chữa bệnh lắm nhưng không đủ tiền với cả mẹ em không ai lo..Em nản lắm,nhiều lúc muốn tự tử chết đi cho xong,sống thế này để làm gì ... nhưng sau đó nghĩ đến mẹ em,em chết thì không ai chăm mẹ em.."
Tôi vẫn im lặng lắng nghe và cảm nhận được sự chán nản và tuyệt vọng trong những lời chia sẻ rất thật của anh,cảm giác như anh đang rất cần 1 người để tâm sự ,để lắng nghe và để động viên anh.
Tôi  :"Anh cố gắng lên ,đừng nghĩ quẩn .." tôi nắm lấy tay anh 
Anh :"Em chán lắm.Bệnh tiểu đường này của em cứ đi tiểu ra hay bị trầy xước chảy máu là kiến bâu vào ăn,bệnh này còn biến chứng thành bệnh thận.Đi khám bác sỹ cho thuốc về uống thì lại bị thủng dạ dày với hỏng thận.Một bên thận của em cắt bỏ rồi."
Nói xong anh vén áo lên cho tôi xem vết sẹo mổ trên bụng anh.
Tôi  :"Anh đừng bi quan,cố gắng lên anh ạ.Ông trời không lấy đi của ai tất cả đâu.Quan trọng anh phải có niềm tin vào cuộc sống.."
Nói xong câu này họng tôi tự nhiên đăng đắng,cho đến lúc này ông trời đã lấy đi từ người đàn ông này quá nhiều nếu không muốn nói là gần như tất cả.Một lúc nữa sẽ lại mất thêm 1 ngón tay và không biết là sẽ còn những điều tồi tệ nào tiếp theo nữa ..
Đang quẩn quanh với các dòng suy nghĩ tự nhiên micro vang lên đọc tên tôi ra lấy sổ y bạ.
Tôi quay ra anh lí nhí nói vài lời động viên và tạm biệt.
Anh cảm ơn tôi vẫn với cái giọng rưng rưng nghẹn ngào chực muốn khóc ấy,như thể anh đã không còn nước mắt để rơi nữa vậy...
Tôi về nhà mà hình ảnh cùng giọng nói của anh vẫn hiện lên,tôi bắt đầu cảm thấy tiếc vì đã không giúp được anh nhiều hơn.Tự nhiên thấy mình đã tiêu nhiều tiền vào những trò vô bổ,số tiền đấy có thể sẽ giúp ích được cho rất nhiều người,cảm thấy mình đã quá may mắn và nhiều người thực sự đang sống 1 cuộc sống quá bất hạnh ... Có những câu chuyện về các mảnh đời bất hạnh mà với những người có cuộc sống bình thường và đầy đủ như chúng ta có lẽ sẽ không tưởng tượng ra được,có chăng chỉ được khắc họa phần nào trên phim,hoặc trong những phóng sự ... Thật dễ nuối tiếc 1điều gì đó đã mất đi...Nhưng rất khó nhận ra những gì ta đang có và giữ gìn nó ...Vậy nên hãy hài lòng với những gì mình đang có và học được cách trân trọng nó...Người ta thường ngưỡng mộ và thèm muốn hạnh phúc của người khác. Có lúc,họ lại vô tình phát hiện ra bản thân cũng đang được người khác ngưỡng mộ...Thực ra,mỗi người đều có hạnh phúc của mình .Nhưng hạnh phúc của bạn,chỉ hiện lên thực sự rõ ràng trong mắt người khác !
Bài viết trong Tôi blog contest 2012 - Click để tham gia: http://www.facebook.com/f5net